Nhắc đến nhà thơ Nguyễn Đình Huân ta liền nhớ đến bài thơ vang danh Quên Rồi Mùa Đông. Với những vần thơ trữ tình đặc sắc, nhà thơ bày tỏ nỗi nhớ người yêu tha thiết đến cháy bỏng. Bài thơ như đánh thức tâm hồn bạn đọc sâu sắc nhất. Nếu bạn yêu thích thi phẩm này thì hãy cùng chúng tôi cảm nhận ngay bây giờ nhé!
QUÊN RỒI MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh ra thăm Hà Nội một chiều đông.
Trời không lạnh nắng vẫn hồng góc phố.
Nắng Sài Gòn đi theo cùng anh đó.
Hay là mùa thu thương nhớ quay về.Hà Nội mùa đông thường lạnh tái tê.
Chiều mùa đông buồn não nề gió bấc.
Đêm đông lạnh khiến ai thường thức giấc.
Thổn thức buồn từng cung bậc nhớ thương.Cây me già mang nỗi nhớ vấn vương.
Kỷ niệm xưa bên góc đường ngày ấy.
Em đưa bàn tay cho anh nắm lấy.
Hiểu nhau rồi mà sao thấy vẫn run.Về thủ đô riêng anh cứ thấy buồn.
Dù không gió không mưa tuôn dâu bể.
Hình như vắng em Hà Nội buồn như thế.
Nghe tiếng côn trùng như thể khóc tình xưa.Xa Hà Thành em đã muốn về chưa.
Bao năm qua anh còn chừa góc nhỏ.
Dù đi xa về đây anh vẫn nhớ.
Nhớ góc đường nhớ hơi thở mùa đông.
Quên Rồi Mùa Đông là một thi phẩm hay và xuất sắc của nhà thơ Nguyễn Đình Huân. Qua đó ta cảm nhận được nỗi niềm và tâm trạng nhung nhớ sâu sắc của anh. Đây là một thi phẩm được đông đảo bạn đọc săn đón và yêu thích nhất. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé!