Tâm Sự Người Mẹ Ăn Xin của Dương Tuấn là một bài thơ vô cùng xúc động lấy đi không ít nước mắt của độc giả. Với ngòi bút tinh tế giàu cảm xúc nhà thơ đã kể về lời tâm sự của người mẹ ăn xin có con nhưng con không thể chăm sóc. Đọc thơ ta cảm thấy thương cảm cho số phận của người mẹ cô độc suốt một đời chăm sóc cho con để giờ đây phải một mình cầu xin sự thương hại của người khác. Để giúp độc giả hiểu thêm về bài thơ, ngay bây giờ chúng ta cùng nhau theo dõi nhé!
TÂM SỰ NGƯỜI MẸ ĂN XIN
Thơ: Dương Tuấn
Chân não nùng trên phố nhỏ lê thê
Người người nhìn tôi.. một mảng đời bất hạnh
Thời gian cứ trôi.. trong nỗi buồn hiu quạnh
Đêm đông chưa về.. Sao nghe lạnh lòng tôi.Ai cũng nói rằng “tội bà lão đơn côi “
Không mái ấm tình thân.. màn trời.. chiếu đất
Ai hiểu được lòng tôi đang quặn thắt
Cũng có tình thân.. như tất cả mọi người.Đứa con gái đầu.. xinh lắm mọi người ơi!
Nó hiếu thảo.. và thương tôi nhiều lắm
Lời nói dịu dàng.. tính tình đằm thắm
Nó theo chồng rồi.. xa lắm.. tận ngoài kia.Tội nghiệp thằng Hai.. chìm đắm trong rượu bia
Từ cái buổi… vợ nó lìa dương thế
Còn con Ba… tay bồng tay bế
Lăn lộn với đời.. vẫn thiếu trước hụt sau.Thằng Út thì cửa rộng nhà cao
Nghe đâu.. bên vợ nó.. giàu dữ lắm!
Mừng cho con sống cuộc đời êm ấm
Thương con mình.. thầm lặng có gì đâu.Buổi giao mùa.. trời rả rích mưa ngâu
Mẹ lặng lẽ đi.. trong nỗi sầu canh cánh
Mái hiên vệ đường đêm nay.. không còn lạnh
Mẹ đã xa rồi! Trong hiu quạnh…. con ơi!
Trên đây là bài thơ Tâm Sự Người Mẹ Ăn Xin hấp dẫn nhất của Dương Tuấn. Bài thơ từ khi ra mắt đã được đông đảo bạn đọc đón nhận và ca ngợi. Với nội dung sâu sắc nhà thơ bày tỏ niềm thương xót cho số phận của người mẹ ăn xin tội nghiệp đồng thời nhắc nhở bạn đọc phải hiếu thảo với cha mẹ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!