Nguyễn Đình Huân nổi tiếng với những trang thơ đậm chất trữ tình, trong đó nổi bật nhất là thi phẩm Thầm Lặng Gọi Tên. Đây chính là dòng hồi tưởng của ông về người ông yêu đơn phương nhưng không dám nói. Xen lẫn chính là cảm xúc đầy nuối tiếc khi đã bỏ lỡ một cuộc tình như mơ. Hãy cùng nhau xem và cảm nhận những vần thơ hấp dẫn này nhé!
THẦM LẶNG GỌI TÊN
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Về thăm Hà Thành lần nào cũng vội
Bước một mình đi trên lối phố quen
Cô bé ơi anh thầm lặng gọi tên
Hoàng hôn buông trong ánh đèn thành phốHà Nội xưa còn mang bao nỗi nhớ
Tiếng chuông chùa trên phố cổ ngân nga
Bên bờ hồ cô gái gánh hàng hoa
Tiếng rao êm êm như là đang hátAnh về đây sau nửa đời phiêu dạt
Hoa sữa nồng nàn man mác như xưa
Cốm làng Vòng vẫn ngan ngát hương đưa
Chỉ có em là anh chưa gặp lạiNhớ khi xưa có một thời khờ dại
Hai đứa mình thường dầu dãi bên nhau
Dọc đường Cổ Ngư anh trước em sau
Trên xe đạp hai mái đầu khét nắngNgày xưa đó một thời ta trong trắng
Yêu nhau rồi mà sao chẳng nói ra
Tới một ngày em lặng lẽ đi xa
Để mối tình xưa mãi là dĩ vãng
Thầm Lặng Gọi Tên là một bài thơ hay, nổi tiếng của nhà thơ Nguyễn Đình Huân. Bài thơ là dòng hồi tưởng đầy nuối tiếc khi ông bỏ lỡ một chuyện tình đẹp vì không dám bày tỏ. Qua đây ta thêm phần yêu mến ngòi bút tài hoa và đặc sắc của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!